Thursday, May 9, 2013

CHỦ TRƯƠNG NGU DÂN DỄ TRỊ




(từ Tễu blog)


VIỆC ẤY SAI GÌ, HẠI GÌ MÀ NGĂN CẤM?



Kể chuyện công an thăm nhà tối 4/5/2013
Đào Tiến Thi 

Chia sẻ với nỗi bức bối vì bị giam lỏng nửa ngày của Phương Bích. 
Chỉ vì họ sợ Phương Bích hiểu biết về nhân quyền. 



Hai cha con: Đào Tiến Thi - Đào Lê Tiến Sỹ

Tối 4-5-2013 nhà tôi cũng đột ngột có khách, khi ấy đang ăn cơm. Bước vào là bác công an khu vực đã có tuổi và một cậu thanh niên trẻ trông quen quen nhưng tôi chưa nhận ra. Bác công an khu vực thỉnh thoảng đi "thăm nắm tình hình" vẫn tạt vào nhà tôi nhưng vừa hai hôm trước bác đã đến nên hôm nay lại đến thì tôi thấy hẳn là có chuyện. Tôi hỏi ngay: 

- Có chuyện gì bác?

Bác cười cười, bảo:

- Chả có chuyện gì, vào chơi thôi.

- Vâng, thế mời bác với cháu vào chơi.

Bác giới thiệu về cậu thanh niên:

- Cháu này ở an ninh quận Ba Đình.

Tôi:

- Có phải có lần cháu đến vận động chú không đi biểu tình rồi nhỉ?

- Vâng.

- Cháu tên L, đúng không?


- Vâng.

- Vậy thì đúng là bác với cháu đến vì cái việc ngày mai rồi.

Hai người lại cười cười, bảo:

- Không, đến chơi thôi.

Trong lúc đi pha trà, cu Sỹ hỏi nhỏ tôi:

- Mai có chuyện gì thế bố?

- Ô, thế con không biết à? mai các bạn trẻ hẹn nhau dã ngoại bàn về nhân quyền. Có lời hẹn trên mạng từ tuần trước.

- Con bận quá nên không vào mạng.

- Ừ, sắp thi thì tập tập trung vào học đi.

Hai vị công an ngồi lâu nhưng cứ nói chuyện nọ kia. Cuối cùng tôi sốt ruột bảo:

- Thôi, có chuyện gì thì bác với cháu cứ nói thẳng ra đi.

Bác công an: 

- Mai ông có đi "dã ngoại" không?

Kỳ thực thì tôi có việc bận ngày 5-5 nên không chủ trương đi. Nhưng việc CA đến vì việc ấy làm tôi cáu. Tôi không nói ngay tôi không đi mà bảo:

- Cái chính quyền này lạ quá. Việc ấy sai gì, hại gì mà ngăn cấm?

Bác công an khu vực:

- Không ngăn cấm gì đâu. Chúng tôi chỉ cần biết anh và cháu có đi hay không thôi.

- Thưa bác, bác chỉ nói thế là em biết có lệnh ngăn cấm rồi. Tệ quá đi mất. Hiểu biết về nhân quyền cũng như dân quyền là việc Đảng và Nhà nước còn phải tuyên truyền giác ngộ cho nhân dân. Đã không làm thì để cho dân tự tìm hiểu lấy, lại còn cấm. Dân trí cao là yếu tố quyết định để nước mạnh. Dân ngu thì nước yếu. Sao Đảng và Nhà nước lại cố tìm cách cho dân mình ngu? Có nước nào trên thế giới này như vậy không?... 

Tôi "diễn thuyết" một hồi, có đến 15 phút, tận khi mệt quá mới dừng lại. Hai vị công an không nói đi không nói lại câu nào, có vẻ khó xử. Tôi vừa muốn gỡ bí cho họ vừa muốn kết thúc nhanh để đi làm việc nên bảo:

- Ngày mai tôi bận, chứ không thì tôi đi ngay. Để xem các vị chống lại nhân quyền như thế nào. Cháu Sỹ cũng đang ôn thi. Nó còn chẳng biết mai có cuộc này nữa là. Nên các vị yên tâm đi.

Thế là cả bác công an khu vực và cháu an ninh quận vẻ mặt giãn ra sung sướng, quay sang hỏi chuyện nhà cửa, sức khoẻ của vợ tôi cho đúng tính chất "vào thăm" rồi vội cáo lui.

Đ.T.T