Friday, April 5, 2013

Bắc Hàn Đùa Với Lửa


Nguyễn-Xuân Nghĩa - Việt Tribune 


Em mà tự sát là thiên địa đồng thọ! 



* Xoạc! *




Từ hai tuần nay, "Chủ tịch Tối cao" Kim Jong Un (Kim Chính Ân) của Cộng Hoà Dân Chủ Nhân Dân Triều Tiên đã làm thế giới nhức tim với những màn dọa nạt, kể cả đòi phóng hỏa tiễn loại cơ động có tầm xa đến tận Hoa Kỳ. Vì sao một xứ cộng sản bên bờ phá sản lại liều lĩnh như vậy?



Ai cũng có thể nghĩ rằng Bắc Hàn chơi dại. Hoặc cậu bé Kim Chính Ủn muốn được danh trấn giang hồ để bù cho sự non yếu (bao nhiêu tuổi thì cũng không nói) và thiếu kinh nghiệm. Hay là nội tình đã có mâu thuẫn trên thượng tầng giữa hai khuynh hướng cương và nhu nên lãnh tụ mới lên phải ngả theo các tướng để tìm hẫu thuẫn... Người ta còn có thể suy đoán ra nhiều lý do âm u khác. Nhưng hãy thử nghĩ đến một thứ lô gích quái quỷ xem sao....


Đầu tiên, khi thử nghiệm một võ khí mới, như vệ tinh, hỏa tiễn hay bom hạch tâm, người ta có thể thất bại. Nếu báo trước mà chuyện không thành thì uy tín lãnh đạo bị sứt mẻ. Vì sao Bắc Hàn lại cứ hăm dọa mà chưa chắc đã làm được? Thí dụ như có đầu đạn hạch tâm (nuclear, hạt nhân, mạnh hơn nguyên tử là atomic) thì cũng còn phải có một hỏa tiễn và hệ điều hành để bắn võ khí này vào lãnh thổ của đối phương như Nam Hàn, Nhật Bản hoặc Hoa Kỳ.



Thật ra, từ mười mấy năm qua, Bắc Hàn từ thời vua cha là Kinh Chính Nhật đã làm như vậy. Họ báo trước việc thử nghiệm trong khi cũng phơi bày tình trạng kinh tế lầm than mà vẫn làm các cường quốc phải nhảy vào khuyên can dỗ ngọt. Các cường quốc đó là một nhóm năm nước có khả năng xoá sổ chế độ: Hoa Kỳ, Nhật Bản, Nam Hàn, Trung Quốc và Liên bang Nga. Cùng Bắc Hàn, đó là nhóm Lục quốc G6 đã từng có nhiều phiên họp để khuyên giải hoặc mặc cả. Các cường quốc thì can gián và Bắc Hàn thì mặc cả về số tiền viện trợ để tạm ngưng dự tính chơi bạo. Rồi họ thử nghiệm thật, và thất bại nhiều lần, nhưng vẫn tiếp tục dọa nạt, đánh dứ.... Lần này thì đòi đánh Nam Hàn và xuyên tới Hoa Kỳ!


Chi tiết khôi hài là trong Tháng Ba, Bắc Hàn trưng ra tấm hình Kim Chính Ân đang ngó vào tầm bản độ trong đó có cả lãnh thổ Hoa Kỳ và tiểu bang Texas. Đây là tấm hình cũ khi Kim Chính Nhật hù dọa một Tổng thống Mỹ gốc Texas là George W. Bush. Chưa biết khả năng nổ súng ra sao, ta vẫn có thể đoán là ban tham mưu của cậu bé biết nghệ thuật photoshop!



Ngẫm cho cùng, một quốc gia có tổng sản lượng chỉ bằng 28 tỷ đô la một năm thật ra lại có võ.


Kinh tế Bắc Hàn là sự lầm than triền miên, dù chẳng xác nhận thì các lân bang đều biết hiện tượng người dân liều chết để vượt tuyến hầu tìm được miếng ăn thay vì phải cạp vỏ cây trong tuyết giá, hoặc ăn thịt nhau, để sống qua ngày. Một chế độ như vậy thì không thể tồn tại, các lãnh tụ đều biết vậy. Điều mà họ sợ nhất là quốc tế sẽ can thiệp, giúp cho dân chúng nổi dậy chấm dứt chế độ. 



Nỗi lo sinh tử ấy đột ngột gia tăng sau khi Liên Bang Xô Viết tan rã năm 1991 vì từ đấy, chế độ đã mất một nguồn trợ cấp kinh tế. Y như lãnh đạo Hà Nội ngày nay, mục tiêu sinh tử của chế độ là tồn tại. Hà Nội thì đem mối lợi kinh tế ra mà nhử quốc tế: hãy cùng vào khai thác đất nước trù phú với người dân cần cù theo kiểu đôi ta cùng có lợi. Bình Nhưỡng chơi kiểu khác: hung bạo, suy nhược và điên khùng, chế độ có thể gieo họa cho xứ khác nếu không được viện trợ kinh tế!


Đấy là một sự điên khùng có tính toán như một hài kịch ba màn.



Màn một là màn trời chiếu đất. Từ 1994, Bình Nhưỡng xác nhận rằng mình bị khủng hoảng kinh tế và lương thực khiến một năm có hai triệu người chết đói. Với dân số hơn 20 triệu mà năm nào cũng chết như vậy thì xứ này... hết dân từ lâu rồi! Sự thật lại hơi khác: chế độ thường xuyên ở bên mé vực của sự sụp đổ vì từ năm này qua năm khác họ không thể giải quyết nổi bài toán áo cơm cho người dân thường xuyên sống trong cảnh màn trời chiếu đất, bụng đói chân run vì lạnh.


Trong trường hợp đó, hai cường quốc có ảnh hưởng nhất là Hoa Kỳ và Nam Hàn phải cân nhắc rủi ro: nếu chế độ bị lung lay từ bên trong như vậy thì ta làm gì? Có nên can thiệp hay chăng?



Suy đi tính lại thì hãy tạm chờ xem, còn hơn là nhảy vào kéo xập căn nhà rệu rã đó mà có khi lãnh họa. Kết quả là Mỹ Hàn gì thì cũng đều dừng chân bên ngoài, trong khi Liên Hiệp Quốc và các nước thừa ăn đều ào ạt gửi gạo vào tiếp tế. Bắc Hàn tồn tại, dân cư vẫn còn.


Nhưng cái chế độ hấp hối, và chẳng đáng bị lật đổ vì bề nào cũng sẽ tự sụp đổ, lại diễn màn hai.


Đó là màn cường bạo đại vương. Chế độ hung đồ bạo ngược tại Bình Nhưỡng đã chẳng lo nổi miếng ăn cho người dân mà lại kiên trì pha chế cái chết trong các nhà máy võ khí yểm trên núi. Nào là sản xuất hoả tiễn có tầm bắn ngày một xa hơn, nào là chế tạo bom hạch tâm có thể gắn trên các hỏa tiễn đó. Song song, lại công khai thao dượt khả năng quân sự theo kiểu quy ước với nhiều sư đoàn có thể tràn xuống miền Nam và làm cỏ trung tâm Hán Thành ở gần biên giới.



Khi báo trước việc thử nghiệm võ khí và còn đòi ăn thua đủ với Hoa Kỳ, chế độ xác nhận bản chất hung bạo của mình. Chẳng biết thực hư thế nào về khả năng quân sự, thế giới đều phải do dự suy tính. Nếu chế độ hung bạo này mà lại có võ khí thật, dù chẳng bắn tới Hoa Kỳ thì cũng là một mối lo khi cả khu vực Đông Bắc Á đang làm ăn phấn chấn!


Các chiến lược gia đều đau đầu suy nghĩ về nghịch lý Bắc Hàn. Biết đâu chế độ suy nhược mà hung bạo này lại có phản ứng tự sát! Đấy là lúc Bình Nhưỡng mở ra màn ba: chế độ mắc bệnh tâm thần và có phản ứng khật khùng chẳng ai dự đoán nổi! Họ chứng minh dùm cho các chiến lược gia kết luận kỳ quái ấy.


Bắc Hàn có một chế độ chính trị hoàn toàn bất lực về kinh tế nên có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nhưng chế độ cũng có những phương tiện chiến tranh đáng gờm và đã có lúc sử dụng để thị uy hay để ngã giá về viện trợ kinh tế. Sự hung bạo trong tuyệt vọng có thể dẫn đến quyết định tự sát theo kiểu Thiên Địa Đồng Thọ: đằng nào cũng chết thì hãy chết trong oai hùng, bằng một cuộc chiến tranh hủy diệt khiến Nam Bắc cùng tan!



Chỉ có người điên mới làm như vậy, nhưng khi thế giới phải xử trí với kẻ điên đang muốn tìm cái chết thì có dọa chết chế độ cũng chẳng sợ!


Hoá ra cái đòn tự sát này cũng chỉ là đòn dứ, để chứng minh rằng chế độ mắc bệnh thần kinh. Ai dại gì mà giây với hủi để bị rách áo? Ta nên thấy ra sự điên khùng rất hợp lý của những kẻ khỏi cần biết gì về đạo lý hay sinh mệnh và cứ phun nước miếng ngoài đường và nói rằng bên trong có cả vi khuẩn HIV.


Nhưng sở dĩ Bắc Hàn thành công và thế giới lúng túng là vì ngoài tài dạo diễn, chế độ còn có kẻ dàn dựng tuồng tích và kín đáo nhắc vở: đó là vai trò của Trung Quốc và một xứ cũng đang đòi chế tạo võ khí hạch tâm là Iran, của dân Ba Tư.


Từ nhiều năm nay, Hoa Kỳ và Nam Hàn đều muốn Trung Quốc can thiệp và can gián Bắc Hàn. Dù gì thì chế độ Bình Nhưỡng vẫn ngửa tay xin gạo của Bắc Kinh và mỗi khi hữu sự hoặc đổi ngôi thì lãnh tụ Bắc Hàn đều qua cầu phong Trung Quốc.



Hiện nay, Trung Quốc lại đang có tranh chấp lãnh thổ với Nhật Bản và các nước Đông Nam Á và có mâu thuẫn với Hoa Kỳ về quyền tự do vận chuyển ngoài hải dương. Việc Bắc Hàn lại đòi thử nghiệm võ khí vào Hoa Kỳ là chuyện đúng thời! Cả Hoa Kỳ lẫn Nhật Bản đều muốn dịu giọng để yêu cầu Bắc Kinh tìm cách đẩy lui vụ khủng hoảng từ một chế độ suy nhược, hung bạo và khật khùng. Nghĩa là họ có thể nhượng bộ Bắc Kinh.


Đâm ra thế giới phải cân nhắc chọn lựa giữa nguy cơ xung đột vì mấy hòn đảo Senkaku nhỏ xíu mà Trung Quốc gọi là Điếu Ngư, với rủi ro tàn sát trên bán đảo Triều Tiên. Bắc Hàn diễu võ cho Bắc Kinh có thêm lợi thế. Hoặc suy ngẫm cho sâu hơn: võ công Bắc Hàn đã được Bắc Kinh đào luyện. Ngón võ lợi hại ấy đã thực tế chứng minh giá trị của nó không phải ở Trung Quốc mà tại Trung Đông. Cộng Hoà Hồi Giáo Ba Tư tức là Iran đang khai triển ngón võ đó.


Cũng những kế hoạch chế tạo võ khí hạch tâm được om xòm thông báo. Cũng những lời than vãn về khủng hoảng kinh tế do quyết định cấm vận kinh tế của các nước Tây phương. Và cũng những lời rủa xả trên đài phát thanh đầy tính chất điên khùng, như đòi xoá sạch quốc gia Israel hay cho Hoa Kỳ một bài học. Ngần ấy việc làm và lời nói đều gây ra ấn tượng là Iran sẽ hy sinh cả dân tộc Ba Tư và... đốt sách rặng Trường Sơn để giải trừ quỷ dữ Satan!


Trong khi ấy, chế độ vẫn củng cố sự cai trị bên trong và triệt hạ mọi mầm mống dân chủ từ cuộc Cách mạng Xanh năm 2008 hay Mùa Xuân Á Rập năm 2010. Và Trung Quốc thì mau mắn vượt qua hàng rào cấm vận đề mua dầu của Iran, với giá rất bèo! Lại còn được tiếng là ôn hòa giải trừ một vụ khủng hoảng tại Trung Đông, trước sự hoan nghênh của dân Hồi giáo.



Khi có ai đó gây loạn ngoài đường vì điều phi lý thì ta đoán ngay ra bàn tay của kẻ xúi giục. Cả hai nước là Trung Quốc và Iran đều coi thường đạo lý và nguyên tắc dân chủ. Đấy là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là một xứ nghèo hèn vẫn có thể tống tiền hay xin gạo của xứ khác bằng cách tự chứng minh là sắp chết đói nên muốn tự sát. Nền ngoại giao có tính cách ăn vạ và bất lương này thật ra lại có hy vọng là đạt kết quả là giúp chế độ tồn tại mà khỏi gây cảnh Nam Bắc tương tàn trên bán đảo Triều Tiên.


Cho đến ngày họ tuột tay và lẩy cò vào chân.